Luân Tâm

68. khói

Khói thuốc mưa buồn ôm áo tơi
Chiều tàn đất khách gió tàn môi
Hai tay không đủ che chân lạnh
Mưa chẳng dỗ dành giọt mồ côi!
Khói đưa mây xám tiễn mây vàng
Bụi sợ nước lùa vội rã hàng!
Đường khuya ngõ sớm sương hờn nắng
Nắng dữ giành nhau đốt cỏ ngoan!
Cay đắng trước sau bước ngắn dài
Trăng gầy sợ đỡ bóng người say!
Đi về không áo che đầu tủi
Tội cũ chưa đền nợ mới vay?
Cành lá thẩn thờ nhớ bóng chim
Chim không về ấp mộng bình yên
Nửa bờ mi khép lòng vương khói
Lơ đãng vẽ hình hai trái tim!
Như trụ đèn già ngủ quên mơ
Xe cay khói mắt tưởng giả vờ
Dấu đôi dòng lệ thương đường vắng
Vừa tiễn người đi kiếm... bụi bờ!
Cây nào ngơ ngác ngóng đường sao
Đêm vẫn trôi quanh chỗ mới đau
Tuôn bao gió lạnh qua xương tủy
Lạnh bám kiếp nầy đeo kiếp sau
Vườn ai lá rụng vương gót buồn
Nằm thơm dòng tóc ngủ mê luôn
Mơ hồ tiếng hạc bên trời gọi
Da thịt đôi bờ suối lạnh xương...
Luân Tâm
MD 03/14/06

Được bạn: vdn 13.12.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "68. khói"